Ông La Ngọc Lâm, sinh năm 1955, tại Chợ Lớn, cư ngụ tại nhà số 551/34E, Phạm Văn Chí, P.7, Q. 6, Tp. HCM. Khi ngộ thiền ông có viết bài thơ như sau:
Pháp Phật chẳng luận thấp cao
Thấp cao do bởi lòng người mà ra.
Xưa nay lặn lội gần xa
Đi tầm chơn pháp thì ra vọng tầm.
Pháp Phật chẳng nói xa gần
Nhận ngay tánh Thấy là xa luân hồi
Bao năm hành pháp đúng thời
Một câu Mật chú đổi dời tâm con.
Cộng thêm tréo cẳng tréo giò
Nhìn nhang, nhìn mũi, rún kia cứ trì
Công phu niêm mật đúng thì
Nhập đàn bốn thất, cảnh trần còn nguyên.
Thôi thôi phải niệm Di Đà
Lỡ không còn kịp thân đà mạng vong
Ngỡ rằng Cực Lạc thong dong
Hiểu ra phương tiện khi xưa Phật truyền.
May sao đọc sách Thánh hiền
Muốn dứt sanh tử nhận liền Tánh nghe
Tánh Nghe, tánh Thấy là bè
Khi xưa Phật dạy nên “Dừng” đi con.
Dù cho sông cạn núi mòn
Xưa nay pháp Phật vẫn còn Thiền tông
Đời con hết kiếm hết mong
Giáo pháp giải thoát Thánh nhân đang truyền.
Bây giờ ráng ngộ nghe con
Phật là trùm khắp giản đơn nhớ lòng
Đừng nên suy tưởng viễn vong
Nhận ra Phật tánh lòng con hết sầu.
Vì đây pháp Phật nhiệm mầu
Không quì không khẩn, không cầu lạy ai
Bao năm con đã hiểu sai
Thì ra chơn pháp Như Lai đã truyền.
Nhờ đọc được sách Thánh hiền
Thân tâm thanh tịnh môn thiền tuyệt hay
Vọng tâm xuất phát từ đây
Không cần ngó đến Tánh trần tự đi.
Bao năm mòn mỏi một khi
Thần hao khí tán lâm ly cõi Trần
Bây giờ ngộ pháp thong dong
Tự tánh thanh tịnh còn mong nổi gì?
Pháp Phật bất khả tư nghì
Nhận ra tánh Thấy, tánh Nghe Phật truyền
Nhờ đọc được sách Thánh hiền
Một câu “Dừng, Dứt”, đứt ngay luân hồi!
Phật ôi! Con đã ngộ rồi!
Tự tánh thanh tịnh đổi dời đời con
Từ nay hết não hết phiền
Dứt ngay sinh tử về miền quê xưa.
Tu thiền đừng chọn sớm trưa
Hai lăm thế kỷ khi xưa Phật truyền
Phật trao chỉ một môn thiền
Rơi vào Bể tánh là đây Niết Bàn.
Từ nay con được bình an
Con đến Tân Diệu nhìn sang Phật đài
Đời con liền được đổi thay
Thấy hoa sen nở con nay mỉm cười.